Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Ngẫu Hứng Phạm Thùy Vinh

Có một người say ngồi ru chiếc lá vàng
 Mặc cho mưa khóc trên phím đàn
Mùa thu về may áo tím cho triền đê hoang...
Có một người say chiều nay không say
Anh ngồi với cỏ may
Vá khâu mảnh tình đã vỡ

Trăng mồ côi oà nức nở
Lấp lánh mặt đường...
Và chỉ gió thôi
Gió nói dịu êm
Nên thề nguyện soi vào đêm ướt
Người say cười rồi soi vào nước mắt
Khi anh nhận ra tóc bạc trắng trên đầu!

Sao em không tin lời anh
Đi tìm trái tim của biển
Chỉ có hoa muống tím chiều em đến
Và sóng ồn ào ru biển khúc ngàn năm.

Anh trở về uống nước ngọt dòng sông
Thả câu hát cho trôi về bến cũ
Tiếng đàn anh không gọi em quay về được nữa
Chúng mình chia tay!
Anh muốn thành hải đăng thắp nhớ đến ngàn ngày
Dẫu biết em như sóng kia tan ra trong vồng ngực khác
Anh uống cạn nước ngọt dòng sông mà suốt đời vẫn khát
Thôi, xin em hãy về một lần

Dù chỉ để hát với riêng em!!

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Copy

"Hãy quá sớm để nói về thành, bại
Bàn chân đi mới hết nửa dặm đường
Nửa còn lại phía lưng trời, dốc núi
Hãy còn nhiều biên ải, nẻo mù sương...
Chắc có lẽ bây giờ, khi đến lúc
Thả vòng dây cho căng hết cánh diều
Không lựa gió giữa trời cao rộng rãi
Xa bụi trần, thói dậu đổ, bìm leo
Cũng đến lúc xin trả về quá khứ
Bao buồn vui, bao dự định không thành
Đóng nắp lại những đắng cay, tan vỡ
Phủi sạch mình tà khí của hư danh
Đừng bỏ mặc quãng đời sau uổng phí
Đường thì xa, nhưng năm tháng rất gần
Trang trải hết lòng mình cho kẻ khó
Hãy đón về những tiếng nói tri âm
Và tất cả chưa phải là quá muộn
Vẫn còn bao chuyện cổ tích trên đời
Ở phía trước, sau màn sương bí ẩn
Ai bảo rằng, không có ánh dương soi?"

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Vừa đủ

Em vừa đủ để anh khao khát
Vừa đủ làm cho anh thật là anh
Trời chớm thu vừa đủ nét xanh
Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt

Em vừa đủ để qua thời non nớt
Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh
Trong vững bền vừa đủ sự mong manh
Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ

Em đàn bà vừa đủ men thi sỹ
Em trang đài vừa đủ nét chân quê
Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia
Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy

Em già dặn vừa đủ điều non bấy
Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền
Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên
Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn

Anh khao khát với trái tim lãng mạn
Mong suốt đời vừa đủ để yêu em

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Rồi ai biết ngày mai

Bận rộn mà chi anh
Những mưu sinh rồi cũng về với đất
Những phù phiếm hư hao
Không may nổi cho mình chiếc áo che thần chết
Ôi kiếp người mê mệt
Những lầm lạc đớn đau

Hãy về với em chẳng cần đi đâu
Những tràng vỗ tay rồi là sương khói
Những tiệc tùng không giúp anh say nổi
Như là nhịp đạp trái tim em
Rồi từng đêm từng đêm
Ta mang hơi thở nhau về cất nơi lồng ngực
Mặc cho ngày tháng rộng dài
Ta đốt cháy nhau để thấy mình tồn tại

Rồi ai biết ngày mai
Lòng em giờ đây như con đường dài
Vết chân anh cỏ trần gian đã mọc
Bận rộn mà chi anh cho đến ngày trắng tóc
Mọi ngả đường đều đổ xuống hố sâu…


Bình nguyên Trang

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Huyền thoại một tình yêu


Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy ?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu …
Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa …

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?

Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim – Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi …

Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu!



Đàm Thị Lam Luyến

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Chỉ vì yêu thôi

Hôm nay mệt rồi
cho em mượn tay anh gối đầu một chút
ngày mai thức dậy mà tiếp tục
đường vẫn còn dài…

Giá mà cứ hết một ngày
lại nắm tay nhau bình yên rồi quên hết
quên những lo toan, quay cuồng, mỏi mệt
quên đủ thứ chuyện xô bồ…

Em chỉ muốn được bình yên như bây giờ
nghe hơi thở ấm phả vào gáy cổ
những nỗi bon chen không tồn tại nữa
chẳng còn có gì ngăn cách giữa chúng ta…

Em chẳng còn mơ tưởng những thứ quá xa
như giấc mơ của cô nàng mười ba, mười bảy
chẳng muốn những đền đài lóe lên trong lộng lẫy
mà tìm quanh chẳng thấy một bàn tay…

Giờ thì anh đã ở đây
giấc mơ em cần bây giờ chỉ vậy
trước mặt một người không cần che đậy
được là chính mình thấy thoải mái hơn…

Ở đây đi cho em tựa lúc cô đơn
lúc dỗi hờn còn có người mà cấu véo
em có vụng về với anh cũng thành khéo



tại vì yêu thôi!