Bận rộn mà chi anh
Những mưu sinh rồi cũng về
với đất
Những phù phiếm hư hao
Không may nổi cho mình chiếc
áo che thần chết
Ôi kiếp người mê mệt
Những lầm lạc đớn đau
Hãy về với em chẳng cần đi
đâu
Những tràng vỗ tay rồi là
sương khói
Những tiệc tùng không giúp
anh say nổi
Như là nhịp đạp trái tim em
Rồi từng đêm từng đêm
Ta mang hơi thở nhau về cất
nơi lồng ngực
Mặc cho ngày tháng rộng dài
Ta đốt cháy nhau để thấy mình
tồn tại
Rồi ai biết ngày mai
Lòng em giờ đây như con đường
dài
Vết chân anh cỏ trần gian đã
mọc
Bận rộn mà chi anh cho đến
ngày trắng tóc
Mọi ngả đường đều đổ xuống hố
sâu…
Bình nguyên Trang